Cuộc sống
khá đầy đủ vì được gia đình bao bọc mọi thứ nên mình cũng không phải lo lắng gì
nhiều. Mọi thứ chỉ đơn thuần là học hành, không cần phải lo nghĩ gì nhiều và tận
hưởng tình yêu cho đến một ngày…ngày mà một người thân trong gia đình ra đi mãi
mãi, người mà mình rất quý mến.
Chứng kiến mọi
việc, nhìn người đó ra đi, chứng kiến sự bỏ mặc của người vợ làm tim mình đau
thắt lại, chợt nhận ra và nghĩ ngợi về thứ gọi là tình yêu…Thời gian đó thật sự
rất khó khăn với mình, mình thay đổi hẳn và gần như chẳng muốn tiếp xúc với ai
nữa.
Thời gian cứ thế trôi, thấm thoát cũng 3 năm trôi qua.
Mình tình cờ
gặp lại một bạn nam khi đi họp lớp và cứ thế đưa đẩy 2 đứa đến với nhau. Chúng
mình yêu nhau, mình đã tìm được một người để yêu thương, mình đã dành tất cả tuổi
thanh xuân và làm mọi thứ cho anh ấy suất 5 năm trời.
Suốt quãng
thời gian yêu nhau lúc nào mình cũng phải cố làm anh ấy vui, nghĩ ra đủ thứ và
làm đủ trò nhưng có lẽ mình chưa vào giờ được thừa nhận…Đi ngoài đường thì anh
ý gần như chẳng muốn mình ôm, mỗi lần mình cố gắng ôm là anh ý lại đẩy ra, mình
nắm tay thì đi đến nơi đông người anh ý lại buông tay ra.
Thật sự lúc
đó rất tủi thân và không cảm thấy thứ được gọi là tình yêu nơi người đó dành
cho mình. Nhưng mình vẫn yêu, vẫn cố gắng nhưng rồi điều gì phải đến cũng đến.
Một ngày anh ý gọi mình và nói “Anh không còn tình cảm với em nữa…”.
Mọi thứ đối
với mình như sụp đổ đối với mình, thật sự rất khó khăn khi đến cái tuổi lập gia
đình và dành tất cả tuổi thanh xuân cho người đó rồi lại nhận được cái kết như
vậy. Chán nản, mệt mỏi, cuộc sống khiến mình cảm thấy ngột ngạt và chẳng thiết
tha nữa.
Cảm thấy mệt
mỏi ???
Mình cũng cảm
thấy quá mệt mỏi để bắt đầu tìm hiểu, bắt đầu một mối quan hệ mới với bất kì
ai. Rồi sau đó mình chuyển đến chỗ làm mới, điều không ngờ nhất chính là mình lại
tìm được “một nửa yêu thương, người chữa lành vết thương lòng cho mình tại
đây”.
Mọi thứ rất
bình thường cho đến 1 ngày tình cờ anh ý tặng mình vé đi xem nhạc giao hưởng để
mình đi xem với bạn. Tuy nhiên, đến phút cuối bạn mình lại bận không đi được,
chẳng biết rủ ai nữa, mình hỏi a có rảnh đi cùng luôn được không.
Vậy là 2 đứa
đi ăn đi nghe nhạc cùng nhau, cảm thấy thân thiết và gắn bó dần, từng cử chỉ,
câu chuyện mà anh chia sẻ đều rất quan tâm và thật lòng, tích cách lại rất nhẹ
nhàng, trìu mến. Từ đó trở đi 2 đứa thân thiết hơn, thường xuyên nhắn tin hỏi
han hơn. Sau đó chúng mình đi dạo Hồ Tây, tâm sự và nói chuyện cùng nhau, anh
đã chủ động nắm lấy tay mình và nói
“Từ bây giờ, hãy để anh quan tâm và lo lắng cho em nhé”.
Nhìn ánh mắt
anh lúc đó thật sự rất tình cảm và chân thật hơn bao giờ hết. Mình chưa bao giờ
cảm nhận được thứ tình cảm lớn đến như vậy. Lúc đó, mình chỉ nghĩ đơn giản, mặc
kệ mọi thứ đã qua đi, ngay bây giờ hoặc không bao giờ…Mình nắm lấy tay anh,
quàng tay ôm lấy anh rồi bắt đầu khóc…
Mình đã nói
đồng ý mà chẳng cần suy nghĩ gì nhiều. Từ đó cuộc sống của mình thay đổi hẳn,
mình yêu đời, vui vẻ hơn, tăng cân nữa. Anh thì lúc nào cũng làm mọi điều để
mình vui, luôn quan tâm lo lắng đến cái ăn, cái mặc, mọi thứ của mình. Thậm chí
còn nhắc nhở nhữ thứ rất nhỏ nhặt, đáng yêu nữa chứ…
Cho đến tận bây giờ, tình cảm của 2 đứa vẫn tốt đẹp như vậy
Anh luôn là
người nhường nhịn, dỗ dành mình trong mọi việc. Cả hai cũng đã tính đến chuyện
cưới xin nữa, thật sự thì mình cảm thấy rất hạnh phúc và bình yên nơi bên anh.
Mong rằng tình mình sẽ mãi như vậy vì có lẽ mình sẽ không bao giờ có thể yêu
thương được ai khác nữa.
Anh là tất cả
đối với mình bây giờ…! Gửi người mà em yêu thương nhất…Em yêu anh…
---------------
Sưu tầm Fb
0 nhận xét:
Đăng nhận xét